Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

Đôi dòng chia sẻ cùng miền Trung mùa lũ

Hà Nội,ngày 22 tháng 10
Con thân yêu!
Mẹ tỉnh dậy giữa đêm khi con ọ ẹ. Con vẫn ngủ say nhưng cái miệng xinh đã đang chóp chép, bé ngoan của mẹ đói rồi. Mẹ cho con bú, con vẫn vừa ngủ vừa ăn. Con ăn no, mẹ đặt con rồi ngắm mãi gương mặt no nê thoả mãn, miệng nhoẻn một nụ cười ngây thơ bình yên.
Nằm bên con, mẹ không sao ngủ lại được nữa. Tâm trí mẹ cứ hiện lên hình ảnh người bố đặt đứa con 2 tuổi nằm trên ngực, cố sức chống chọi với cơn lũ giữa đêm đen dày đặc, giành giật lại sự sống cho mình và cho con.
Con yêu của mẹ!
Miền Trung vừa trải qua một cơn lũ dữ, và giờ vẫn chìm trong biển nước. Mọi người, mọi nơi đang hướng về miền Trung. Mẹ con mình hãy dành 1 trang của blog này như một lời chia sẻ với người dân vùng lụt.

Và các anh chị, các bạn thân mến, những người đang đọc blog này của tôi, tôi xin được trích dẫn theo đây thông điệp của nick Chancong ở diễn đàn http://tathy.com/thanglong, mong các anh chị, các bạn đọc và chúng ta cùng nhau ủng hộ:

Cánh diều tuổi thơ
Ai đó ví cánh diều chở ước mơ tuổi thơ. Một buổi chiều trên dường quốc lộ số 1 đi ngang Quảng bình tôi chứng kiến một em bé gầy gò khoảng 8-9 tuổi trèo lên cột cây số 70cm tay kéo một cái diều nhỏ làm từ giấy học sinh viết dở. Đuôi nhỏ xé tay còn nhìn rõ những răng cưa do xé vụng dài chừng 100cm cũng bằng giấy học sinh viết cả hai mặt. Cậu bé cố vừa giật vừa kéo mẩu dây ngắn chừng 3 m cho cánh diều bay cao và thật ngạc nhiên không hề ngã trên cột mốc nhỏ.
Sợi dây ngắn và cánh diều ở thấp không có đủ sức gió để lên. Những ước mơ cũng cần được chắp cánh. Với sợi dây như vậy, cột cây số như thế, sao “ước mơ” có thể bay cao.
Tôi không đủ thời gian để thu lại hình ảnh đó, nhưng nó trở lại với tôi
5 năm sau

Tới hôm nay Quảng bình và Hà Tĩnh đã và vẫn còn chìm trong biển nước. Cột mốc mà 5 năm trước tôi đi qua thậm chí không nhô lên mặt nước để cậu bé nào đó đứng lên thả cánh diều mơ ước của một em bé nghèo. Trận lũ tồi tệ nhất trong vòng 60 năm trở lại đây đã cuốn đi tất cả, sách vở, lương thực nhấn chìm trường học nhà cửa và… mơ ước làm từ những trang vở học sinh.

Chúng ta có thể đã đóng góp, ủng hộ Miền Trung bằng cách này hay cách khác ở cơ quan, đoàn thể tổ chức xã hội nào khác cứu trợ khẩn cấp cho đồng bào ruột thịt. Tuy nhiên, với tinh thần lá lành đùm lá rách chúng ta hãy dành chút thời gian soạn sách vở cũ, đồ dùng học tập cũ, quần áo cũ trong tủ hoặc đóng góp thêm mì tôm, bột canh hay 1, nhiều kg gạo có thể bằng tiền để một, nhiều em bé hơn có thể đến trường, ước mơ nhỏ bé còn có cơ hội được bay lên, dù có thể chưa cao.

Các bạn hãy đến điểm thu gom đồ dùng ở nơi gần nhất gửi về Miền Trung, Quảng Bình một tấm lòng. Nếu không có nơi nào gần hoặc không thể đi, xin hãy liên hệ Dioxin site ở địa chỉ dưới sẽ có tình nguyện viên đến thu nhận.

Họ, những tình nguyện viên sẽ là những cầu nối gửi tình cảm của các bạn hướng về Miền Trung. Tôi luôn tin rằng “Trái tim người tình nguyện mạnh hơn tất cả” và họ có thể thật sự thay đổi cuộc sống đang vô cùng khó khăn của những người dân vùng lũ, Quảng Bình.
http://chatdocdacam.org Địa chỉ tiếp nhận đồ trên địa bàn Hà Nội:
Tại Cầu Giấy:
Nguyễn Hữu Nam – Phone: 0984 508 244
Địa chỉ: 200 Hoàng Quốc Việt – Cầu Giấy
Tại khu ĐH Thủy Lợi:
Ngô Thanh Tùng – Phone: 0977 969 756
Tại khu Hoàng Hoa Thám:
Nguyễn Hoàng Quân – Phone: 0168 408 0058
Nếu các bạn muốn đóng góp bằng tiền:
Tài khoản : 0451001486437 - Chủ tài khoản : Nguyễn Thị Bích Ngọc - Ngân hàng Vietcombank
Sau khi đóng góp xin liên hệ số: 0912 807 059 để thông tin được cập nhật công khai trên trang web.
Đừng dừng ở những đóng góp 5 nghìn, 10 nghìn, 20 nghìn, 50 nghìn…Hãy hành động bởi những gì người dân Miền Trung phải chịu đựng có thể lớn hơn rất nhiều những nỗi đau chúng ta tưởng tượng.
Xin hãy FW. email này và xin chân thành cám ơn .

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Lần đầu tiên biết dẩu mỏ bất bình

Hôm nay Tôm lẫy thành thạo lắm rồi, tiếc là (lại "tiếc là") bố mẹ mặc áo đẹp cho Tôm đang định ghi hình thì Tôm trớ :((
Chàng trai hôm nay còn biết dỗi rồi nữa. Tôm vừa ăn no lại cứ đòi lẫy, mẹ không cho thì Tôm làm mặt ngầu luôn, diễn 1 vẻ mặt bất bình với cái mỏ dẩu ra, mai mẹ sẽ chờ lúc Tôm muốn lẫy thì không cho để ghi lại cảnh mặt ngầu dẩu mỏ :D

Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

Tập lẫy

Hôm nay lần đầu tiên Tôm đã tự lẫy được. Tiếc là bố mẹ chưa ghi hình được. Chỉ có file Tôm tập lẫy có sự trợ giúp của mẹ, khoe tạm với cả nhà hihi.

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

Tôm ợ :D



Rình mãi mới quay được cảnh bé Tôm ợ. Trộm vía cu cậu háu ăn, lúc nào cũng mút thật mạnh thành ra hít vào bao nhiêu không khí. Một bữa ăn có khi ợ đến 5, 6 lần, mà lần nào cũng hoành tráng. Như trong clip này là vẫn còn lịch sự đấy ạ :D

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Những câu nói và hành động bất hủ (2)

Mẹ tiếp tục cập nhật những câu nói và hành động bất hủ của bố :D
-Hồi mới sinh, Tôm thích nằm nghiêng bên phải, giờ bị bẹp mất cái đầu xinh rồi. Để chỉnh sửa lại cái đầu bẹp, bố mẹ cứ phải xoay lại đầu cho Tôm suốt. Một lần, bố vừa xoay đầu Tôm vừa nói rất dịu dàng: "Nào, để bố VẶN lại đầu cho con nhé" :))
-Tôm bây giờ rất thích mút + gặm linh tinh. Thích nhất là mút tay, nhì là tranh thủ gặm cái khăn sữa khi mẹ cho Tôm ợ. Một lần, mẹ đang cho Tôm ợ, bỗng thấy bố hét lên: "Tôm, không được gặm cái GIẺ".----------Bố gọi cái khăn sữa là cái giẻ ạ :))
-Chuyện này không liên quan đến Tôm, nhưng liên quan đến từ "cái giẻ".
Cả nhà mình đang ở chơi nhà bà ngoại, mẹ nhờ bố về Việt Hưng tìm cho mẹ cái váy để hôm sau cả nhà mình đi Bờ Hồ chụp ảnh nhân dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long. Bố mở tủ quần áo, gọi điện thoại cho mẹ và tả: "Có cái váy thế này, nó là CÁI GIẺ mầu đen quấn quanh người và có 1 hàng khuy bla bla..." Trời ơi, gọi cái váy của vợ là cái giẻ =))
-Giống chuyện nửa đêm dậy lấy tăm này: Cũng nửa đêm, bố choàng dậy, chui ra khỏi màn, rót 1 cốc nước, mở hộp sữa của mẹ định xúc mấy thìa đổ vào cốc nước kia (pha sữa cho mẹ uống mà). Chợt quanh sang nhìn, thấy 2 mẹ con vẫn đang ngủ say. Ơ, tưởng mẹ đang cho Tôm bú thì nhờ bố pha sữa mà, hoá ra là bố ngủ mơ à :)) -------> Thương bố ghê hihi :p
-Lại nửa đêm, bố choàng dậy, hỏi mẹ: "Em gọi anh à?" -"Không, em có gọi đâu" (mẹ nói, giọng rất ngái ngủ) -"Ơ, thế ai đạp anh? Tôm đạp anh à?"
Hihi, giờ Tôm đạp mạnh lắm rồi ạ. Ai bảo bố nằm ngủ cứ thích sán vào nằm gần Tôm cơ, Tôm nằm chật phải đạp bố là đúng rồi. :)

Tôm thấy đấy, nhiều lúc bố cứ ngố ngố và thật vụng về, nhưng đằng sau cái ngố nghế vụng về ấy lại là 1 tình cảm rất dịu dàng trìu mến dành cho mẹ con mình. Yêu bố ghê, Tôm nhỉ! :)