Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

Tôm ngoan biết "dạ"

Sau mấy ngày được huấn luyện, Tôm đã biết "dạ" khi người lớn gọi "Tôm ơi". Tuy nhiên, chỉ nhiệt tình thực hiện khi có phần thưởng gì đó khuyến khích.
Ví dụ, chiều nay, bà ngoại làm chả cốm, mẹ lấy mấy miếng moi ruột cho Tôm ăn. Tôm rất khoái. Mẹ gọi "Tôm ơi..." Tôm "dạ!" rất dõng dạc. "Tôm ăn chả cốm không?" Tôm "có" cũng rất dõng dạc. Có lúc thì cuống quýt "dạ, dạ" rất thương hihi.
Hoặc, bà bảo cho Tôm đi chơi. Bà gọi "Tôm ơi", Tôm "dạ" ngay.
Nhưng nếu không có đồ ăn/ vụ đi chơi nào, và đồng thời Tôm không hứng thú, thì cứ gọi mỏi miệng Tôm cũng không thèm "dạ". Hmm...

Mấy hôm nay Tôm nói được 2 tiếng liền nhiều hơn. Nói được: "ti vi", "ô tô" (thích ô tô lắm), "bà Thuý", "chị Bống", "bye bác".

Dạo này, giữa bữa ăn Tôm thường bầy hầy (nếu trước đó không bị ăn mầm đá đói nghiến đói ngấu). Hoặc có thể Tôm vẫn thích ăn, nhưng lại ham chơi thích giở trò nghịch ngợm, xúc cho miếng cháo hoặc miếng rau là phun đánh pẹt một cái. Nhìn thấy bà đưa thìa vào bát rau xúc là đã xua tay rồi nhất định không chịu ăn. Thế nên mấy hôm mẹ ở nhà đều phải xử lý, mắng cho Tôm một trận. Khổ thân con trai, lúc đầu còn nhâng nháo bật lại mẹ, đến khi mẹ mắng nghiêm hơn thì lại mếu mếu, thương thế! Nhưng có thế thì sau đó Tôm mới biết điều ngồi ăn nghiêm chỉnh. Hừ, thân lừa ưa búa tạ thế cơ chứ!