Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011

15 tháng

Copy & paste từ nhật ký ngày 12.11

12.10.2011
Ngày mai con trai mẹ tròn 15 tháng.
Mẹ vào SG học 2 ngày, lẽ ra Tôm cũng đi cùng me, nhưng đến hôm qua thì con đang từ hắt hơi sổ mũi chuyển sang ho và sốt, mẹ đành để Tôm ở nhà với bố.
Con trai mẹ 15 tháng tuổi, mẹ có rất nhiều điều để kể về con. Những điều con biết, những từ con nói, và những phát triển của con…
Thời gian của chặng bay HAN-SGN có lẽ là quá ngắn để viết hết những điều mẹ muốn ghi lại cho con, nhưng để viết được những ấn tượng mạnh mẽ nhất thì có lẽ cũng tạm đủ.
Trước hết, về nhận thức, con trai mẹ phát triển nhanh hơn bố mẹ tưởng. Con gần như hiểu hết những điều người lớn nói. Đây có lẽ là kết quả của một quá trình dài mọi người không ngừng dạy và trò chuyện với con. Quá trình ấy diễn ra một cách hết sức tự nhiên và thích thú, ít nhất là với mẹ. Ngay từ khi con còn trong bụng mẹ, mẹ đã thích trò chuyện với con, ru con ngủ, và hát cho con nghe. Có lẽ đó cũng là 1 lý do khiến con trai mẹ đã có vốn từ vựng tương đối phong phú. Mẹ rất ngạc nhiên khi con hiểu hầu hết những điều mẹ nói. (Lúc nào mẹ cũng thích nói chuyện với con, dù mẹ nghĩ rằng có thể con không hiểu. Thế nên mẹ rất ngạc nhiên, ví dụ như khi mẹ nói “Con nhặt giúp mẹ cái ô tô mầu xanh, nó ở ngay dưới chân con kia kìa”, thì mẹ thấy con cúi xuống chân đưa mắt tìm, và nhặt đúng cái ô tô mầu xanh rồi đưa cho mẹ).
Con nhận biết được hầu hết các đồ vật quen thuộc xung quanh, và có thể gọi tên được một số món đồ.
Con tương đối “lắm lời”, líu lo suốt cả ngày. Gọi bà, bác, bố, chú, cô rất sõi, nhưng chưa gọi được ông, còn mẹ thì con gọi là “dẹ” :D Buổi sang thức dậy, khi con mở mắt ra, nhìn thấy mẹ và nhoẻn cười gọi “dẹ”, thì đó thật là một niềm vui khôn tả, và hình ảnh ấy, âm thanh trong trẻo thân thương ấy cứ lấp lánh ngân nga trong đầu mẹ suốt cả ngày 
Tôm đã có thể tham gia được những đoạn hội thoại ngắn có nội dung hẳn hoi. VD:
Mẹ: Tôm ơi
Tôm: Dạ! (rất dõng dạc)
Mẹ: Con yêu mẹ không?
Tôm: Có (cũng rất dõng dạc).
Mẹ: Con có ăn đu đủ không?
Tôm: Có
Mẹ: Con nói “đu đủ” đi.
Tôm: Đu đụ :D
Mẹ: Mẹ cho con ăn nhé!
Tôm: Ừ!
Hoặc:
Bà: Tôm ơi!
Tôm: Dạ
Bà: Con có yêu bà không?
Tôm: Có
Bà: Con có cắn bà không?
Tôm: Có (hihi)
Tóm lại, với các câu hỏi dạng “yes/no question”, Tôm đều trả lời là “Có”, còn với các câu kết thúc bằng “nhé”, Tôm đều trả lời là “ừ!” :D
Con trai mẹ đang mọc 1 răng hàm dưới bên trái và 1 răng nanh hàm trên bên trái. Có lẽ vì những chiếc răng ấy làm con ngứa lợi nên dạo này con rất hay cắn và cắn rất đau. Thế nhưng sau khi mẹ bảo “Tôm làm mẹ đau rồi, con thổi cho mẹ đi” thì con lại ghe cái miệng xinh xinh vào thổi phù một cái, lúc ấy thực sự mẹ chẳng còn đau tí nào, chỉ thấy vô cùng thích thú :D
Mẹ đang mong con mau mau có nhiều răng để mẹ chuyển sang cho con ăn cơm. Con trai mẹ có vẻ chán món cháo rồi. Anh chàng lớn rồi mà, ai lại ăn cháo như em bé nữa, nhỉ!
À, suýt thì quên không kể, con trai mẹ thực sự biết đi được 1 tuần rồi. Thế là hơi chậm so với các bạn khác, nhưng không sao con nhỉ, vì cuối cùng thì con cũng vẫn chạy rầm rầm cơ mà :D
Bây giờ biết đi rồi, con hay thích đi ra sân và đi ra bếp (tức là các khu vực cấm). Khi mọi người hỏi “con đi đâu đấy” thì con lại nói “bà, bà”, ý là đi tìm bà. Con trai mẹ giỏi kiếm cớ ghê!


21.10.11
Một số chuyện kể về Tôm
-Tôm nghịch dép. Bà: "Tôm, con không được nghịch dép của ông". Tôm: "Dẹ, dẹ" (ý là dép của mẹ chứ không phải của ông). Bà: "Dép của ông chứ". Tôm: "Dẹ, dẹ". Bà: "Con nhìn đây này, dép của ông có hai vạch mầu xanh này, dép của mẹ làm gì có vạch mầu xanh này". Tôm: (lúc đấy mới thôi không cãi nữa) :D
-Trên đường đi tiêm về, mẹ chỉ cho Tôm cái xe buýt to đùng, bảo "xe buýt đấy con ạ". Tôm: "tại, tại" (ý là xe tải). Mẹ: "không, xe buýt đấy". Tôm: "tại, tại". 4, 5 lần như thế, cái xe buýt cũng chạy mất từ lâu rồi, mẹ chán không buồn cãi nhau với Tôm nữa. Hic, thật ra Tôm chưa phân biệt rõ lắm xe buýt với xe tải đâu, nhưng cứ thích cãi thế đấy. Hừ!
-Tôm thích nghe/xem văn nghệ theo yêu cầu. Ví dụ mẹ bảo "Mẹ đọc thơ cho con nghe nhé". Tôm: "Ự" (đồng thời vênh mặt lên tí). Thế nghĩa là không đồng ý. Mẹ: "Mẹ hát cho con nghe nhé". Tôm: "Ừ" (láo toét cực, toàn "ừ" thôi). Mẹ: "Mẹ con mình hát bài con gà nhé?" Tôm: "Ự". Mẹ: "Thế hát bài con ếch nhé?" Tôm: "Ự". "Thế hát bài hoa nhé?" "Ừ".
Mẹ (hát) "Hoa đẹp Chăm-pa, nhớ ai đêm ngày..." Tôm cầm lấy tay mẹ giơ lên (bắt múa đấy, riêng bài Hoa đẹp Chăm-pa kiểu gì cũng bắt múa). Hmm, con trai mẹ giỏi ghê, yêu sách này nọ ra phết, thậm chí mẹ ru ngủ cũng phải hỏi xem ru bài gì, nếu không Tôm sẽ "ự, ự" cho đến khi ru đúng bài Tôm thích thì thôi (thường thì anh chàng thích bài nào có con cò) :D
-Hôm nay, sau khi tiêm xong, 2 mẹ con đi bộ lên Bờ Hồ chơi. Đây là lần đầu tiên Tôm tự đi 1 quãng đường dài thế (đi trên phố Hàng Bài, từ chỗ tiêm đến Trần Hưng Đạo, sau đó từ Lý Thường Kiệt đến Hai Bà Trưng, cũng đứng chờ đèn đỏ rồi đi sang đường như người lớn hihi). Đi qua trường Trưng Vương, Tôm rất thích vì có nhiều anh chị học sinh tan học, có chị còn cầm cả quả bóng rổ nữa, Tôm kéo tay mẹ đuổi theo chị ấy mãi. Đến chỗ bác bán thịt xiên nướng, tự nhiên Tôm dừng lại, nhìn bác ấy, rồi không đi nữa. Đứng nghĩ 1 lúc, Tôm kéo tay mẹ đi vòng qua chỗ mấy anh chị học sinh. (Chắc là tự nhiên thấy sợ bác bán thịt xiên).